"Có lẽ là thế." Bá tước Louis gật đầu.
"Được rồi, tôi phải đến bệnh viện thăm ông nội đây, tôi không ở lại nói chuyện với anh nữa." Dạ Diễm đặt chén trà xuống rồi đứng lên: "Nếu như anh cảm thấy buồn chán thì đi đánh golf, hoặc là theo bạn bè ra ngoài chơi, đừng ở nhà một mình."
"Tôi biết rồi, tôi đâu phải là trẻ con, anh nhanh đi đi."
"Bye bye."
Dạ Diễm nhanh chóng rời đi, bá tước Louis nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi hơi cong lên, Dạ Diễm thật đúng là một người đáng để kết bạn, trước kia Barker luôn vô điều kiện bao dung anh ta, dạy bảo anh ta. Còn Dạ Diễm, anh chỉ ra sai lầm và vấn đề của anh ta, để anh ta hiểu rõ mình sai ở đâu, cần phải sửa đổi như thế nào…
Một người, cho dù thân phận và địa vị có cao quý đến đâu cũng cần có bạn.
Bá tước Louis cảm thấy may mắn vì có thể quen biết được người bạn như Dạ Diễm.
**