"Thời gian không còn sớm nữa, các cháu ra sân bay đi, đi sớm một chút, chú không đi cùng các cháu được." Tần Tường đứng lên: "Chú phải lên lấy quần áo của Vi Nhi đi giặt, mỗi lần con bé phát bệnh là lại tiểu tiện không tự chủ."
Sau khi nói xong câu ấy Tần Tường nghẹn lời, nước mắt không kiềm chế được là rơi lã chã.
Nước mắt của Lam Thiên Vũ lại trào ra. Bệnh tình của Tần Vi Nhi còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, thảo nào Tần Tường lại lo lắng như thế, trong vòng một tháng như muốn già đi mười tuổi.
Dạ Diễm cúi đầu trong lòng vô cùng khó chịu nhưng không biết lên nói gì.
Lam Thiên Vũ lau nước mắt khẽ nói: "Để cháu giúp chú, đồ của con gái, cháu quen thuộc hơn, chú không tiện lắm."
"Vậy thì phiền cháu quá." Tần Tường hít một hơi thật sâu: "Có người giúp việc giúp chú mà, cháu không cần lo đâu, các cháu đi đi."
"Để cháu làm cho cô ấy chút việc đi, như thế trong lòng cháu sẽ dễ chịu hơn một chút."