"Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục như thế nào?" Tiếng của Nhược Băng vang vọng bên tai cô, tuy nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt xuống đầu cô.
Thiên Vũ hốt hoảng mở mắt ra nhưng cô không muốn để bà nhìn thấy tình trạng thảm hại của cô bây giờ. Nhược Băng đã ra sức thuyết phục cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự, không chịu nghe theo và bây giờ cô lại bị Dạ Diễm làm tổn thương, cô thực sự đáng bị như vậy.
Nhược Băng nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt khó hiểu: "Thiên Vũ à, có một lý do khác khiến mẹ không đưa ra quyết định thay cho con đó chính là mẹ nghĩ con đã phải lòng Dạ Diễm rồi ..."
"Không, không phải như vậy." Thiên Vũ ngay lập tức phủ quyết, cô lắc đầu nguầy nguậy. "Tôi không bị anh ta cám dỗ đễ như vậy đâu." Cô rất hoảng loạn, cô không thể thừa nhận sự thật này, cô không dám ...