"Chà…" Ôn Hải thở dài, trầm tư một lúc cuối cùng nói với cảnh sát trưởng Halley: "Tôi quyết định hủy bỏ đơn tố cáo Lam Thiên Vũ, các anh thả cô ấy ra đi."
Cảnh sát trưởng Halley hơi ngẩn người ra, không thể ngờ rằng trong thời điểm này Ôn Hải lại có thể nói ra những điều như thế, chẳng lẽ là ông ta đã thay đổi ý kiến gì sao?
Lam Thiên Vũ là con bài cuối cùng của ông ta, hiện giờ Dạ Diễm đang nóng lòng như lửa đốt, nghĩ mọi cách để cứu Lam Thiên Vũ ra ngoài, nhưng anh chưa làm được thì Ôn Hải lại quyết định thả người…
Chuyện gì xảy ra thế này?
"Con người của tôi không thích nợ tình cảm của người khác." Ôn Hải khẽ nói: "Dạ Diễm đã cứu tôi một lần, tôi thả vợ của cậu ta một lần, sau này chúng tôi không ai nợ ai hết."
"Coi như ông còn có chút tình người." Cảnh sát trưởng Halley mỉm cười: "Lát nữa tôi sẽ bảo cấp dưới đi làm việc đó, giờ phiền ông đi theo chúng tôi về trụ sở."