Tần Hi Á vô cùng thất vọng về Tiêu Hàn, không phải là vì anh ta không quan tâm tới cô ấy mà chạy về cứu Ôn Hải mà bởi vì anh ta không có dũng khí để nói với cô ấy, có lẽ anh ta cảm thấy không cần phải nói lại với cô ấy…
Dù thế nào thì Tần Hi Á cũng đã hiểu, tình yêu của cô và Tiêu Hàn đến đấy là kết thúc.
Có lẽ nên chấm dứt sớm thôi, cô ấy không cam chịu cũng chịu thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hi Á trào dâng nước mắt, trên môi nở nụ cười yếu ớt đầy đau thương, tay cũng tuyệt vọng buông xuống…
"Cô Tần, cô Tần…" Tư Tuệ ở đầu dây bên kia gọi vài câu, thấy không có tiếng đáp lại đành phải tắt điện thoại, cô ta thở dài, suy nghĩ nhắn cho Tần Hi Á một tin nhắn: "Cô Tần, cậu chủ rất quan tâm tới cô, chỉ là bên Newyork thực sự xảy ra chuyện, cậu ấy không thể không về, đợi cậu ấy xử lý xong mọi việc rồi sẽ quay lại tìm cô, cô yên tâm chờ sinh nhé, đừng suy nghĩ nhiều."