"Anh cứ coi như là tôi đang uy hiếp anh cũng được." Tiêu Hàn không thèm để ý tới: "Thiên Vũ là người phụ nữ của anh, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của anh, không phải là trách nhiệm của tôi."
"Cậu thực sự khiến tôi quá thất vọng." Dạ Diễm vô cùng tức giận: "Từ lúc bắt đầu, cậu luôn bảo vệ cho Ôn Hải, lúc trước tôi đòi lại cổ phần của mình cậu cũng không chịu, khiến tôi phải đưa Cung Vũ Dao về mới thành ra loạn như thế này, Bá Kiêu cũng chết rồi, Vũ Dao thì hôn mê, con trai tôi bị bắt cóc, Thiên Vũ thì vào tù, hiện giờ cậu lại lấy sự an toàn của Thiên Vũ để uy hiếp tôi sao, mẹ nó lương tâm của cậu bị chó tha mất rồi sao? Lúc trước nếu như tôi không có ý tốt cứu Ôn Hải thì ông ta đã chết từ lâu rồi còn có thể sống tới bây giờ để đấu với tôi không?"
Nghe thấy mấy câu này, Tiêu Hàn giật mình, mãi một lúc lâu mới tỉnh táo lại: "Anh nói cái gì? Làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như thế…"