"Cháu nói cũng phải." Sắc mặt của Lôi Chấn Đình trở nên trầm trọng: " Vậy cháu định làm thế nào? Nếu như Ôn Hải không rút đơn kiện thì Thiên Vũ thể nào cũng phải ở đó vài ngày, nếu không bảo cảnh sát trưởng Halley cử thêm người bảo vệ Thiên Vũ vậy?"
"Tạm thời chỉ còn cách đó thôi." Dạ Diễm cũng thở dài: "Nhưng cháu luôn cảm thấy lo lắng, cháu phải nhanh chóng cứu Thiên Vũ ra."
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta tới bệnh viện trước rồi tính sau." Lôi Chấn Đình vỗ vào tay của anh.
"Vâng," Dạ Diễm gật đầu, lúc này chỉ đành thở dài, đúng lúc này điện thoại di động của anh lại vàng lên, nhìn thấy là số của Tiêu hàn, anh vội vàng nghe máy: "Tiêu Hàn!"
"Tôi đã gọi anh bao nhiêu cuộc anh đều không nghe máy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh và Ôn Hải thế nào rồi?" Tiêu Hàn vội vàng gặng hỏi.
"Trận chiến sớm cần phải xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra." Dạ Diễm khẽ nói: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý rồi mới phải chứ?" Không cần phải bối rối như thế."