"Tại sao lại không chứ? Cô bây giờ đã là của tôi rồi."
Dạ Diễm ngước lên và nhìn cô trìu mến.
"Đừng, đừng làm chuyện ấy ..." Thiên Vũ lo lắng lùi lại. . .
"Cô làm ơn hãy thoải mái lên đi, ngày mai chúng ta kết hôn rồi, cô sẽ là người phụ nữ của tôi ..." Dạ Diễm véo cằm Thiên Vũ và cắn dái tai cô. "Tôi sẽ yêu cô thật nhiều ..."
"Không ..." Thiên Vũ từ chối lần nữa, nhưng cô nghĩ rằng anh ta không dễ bị thuyết phục như vậy, cô đành phải tìm một cái cớ, bằng ánh mắt đau đớn, cô rên rỉ: "Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi đang đau bụng thôi."
"Cô định lừa tôi lần nữa sao?" Dạ Diễm ngước nhìn cô, tại sao cô lại không muốn gần anh chứ?
Người ta nói rằng một người phụ nữ chỉ sẵn sàng gần gũi với người mà cô ấy thích. Liệu cô ấy có ấn tượng tốt với anh không nhỉ?
"Đau quá ..." Thiên Vũ cắn môi dưới, yếu ớt đẩy anh ra, yếu đuối và thấp thỏm. "Tối qua tôi không cảm thấy khỏe, giờ anh vẫn làm thế này với tôi sao..."