"Cậu thật thông minh. . . . . ." Bart lạnh lùng nở nụ cười, "Nhưng bởi vì cậu rất thông minh, chúng tôi cũng dám tin tưởng cậu."
"Thông minh đến mấy cơ thể cũng là máu thịt, các người có súng có người, còn có thể sợ tôi sao?" Dạ Diễm cười nói, "Thả con tôi, tôi chỉ cần con tin của các người, bảo đảm các người bình an rời đi."
"Đề nghị này không tồi." Bart giơ súng nhắm vào Dạ Diễm, "Có điều nếu cả cậu và đứa con của cậu đều trên tay tôi, chúng tôi lại càng bình an."
"Anh thấy tôi sẽ ngu xuẩn như vậy sao?" Dạ Diễm nhíu mày cười lạnh, "Trước bình minh, tôi và con tôi phải bình an vô sự trở lại bệnh viện, nếu không trưởng phòng Halley sẽ tiếp tục phong tỏa vùng biển, bầu trời, giám đốc Tần cũng sẽ đưa ra một số tiền lớn truy nã các người, đến lúc đó, các người có chắp cánh cũng không thể bay!!!"
"Bớt uy hiếp chúng tao đi, hiện tại chúng tao có thể giết mày đấy!" Một người anh em hung ác cộc cằn quát.