Lam Thiên Vũ hoảng sợ mở to hai mắt, ngây người như phỗng nhìn Cung Vũ Dao, nước mắt không ngừng chảy dài...
Thật ra từ đầu đến cuối, Lam Thiên Vũ không hề oán giận gì Cung Vũ Dao, cô vẫn luôn cảm thấy Cung Vũ Dao là người đáng thương, từ ngày còn nhỏ đã xảy ra chuyện trở thành người câm điếc, tính cách khép kín, Dạ Diễm trở thành trụ cột tinh thần duy nhất, anh chính là tất cả trong thế giới nhỏ bé của cô ta.
Vì muốn ở bên cạnh anh mà cô ta có thể hi sinh tất cả, đáng tiếc là tình cảm này từ đầu đến cuối đã là sai lầm nên không được ủng hộ.
Cô ta cuối cùng cũng mất đi anh, cô ta bắt đầu thấy lo sợ, đi theo hướng cực đoan, chính sự cố chấp đã đẩy cô ta vào vực sâu.
Thật ra cô ta cũng chưa từng làm gì xấu, cô ta chỉ là muốn giữ chặt người đàn ông mà cô ta yêu, khi cô ta nhận ra mình đã hoàn toàn mất Dạ Diễm, ngay cả người duy nhất bảo vệ cô ta là Bá Kiêu cũng đã chết, cuối cùng cô ta cũng nhận ra mọi thứ đã không thể quay lại nữa...