Sau ót của ông cụ Dạ có một vết thương, mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng vết thương vẫn chưa được xử lý, tình hình của ông bây giờ rất nguy hiểm, Dạ Diễm xoay người định ôm ông cụ Dạ lên, anh đột nhiên phát hiện sau lưng có một cái bóng, anh cảnh giác quay đầu, giơ nắm đấm muốn đánh tới nhưng một khẩu súng đã chĩa vào trán của anh.
Dạ Diễm kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn người trước mặt: "Bá Kiêu "
Dạ Diễm thậm chí còn nghĩ rằng bản thân nhìn lầm, anh dùng sức chớp mắt, nhưng anh không có nhìn lầm, thật sự là Bá Kiêu! ! ! ! !
Bá Kiêu mặc một bộ quần áo màu đen, mang theo một đôi bao tay đen, cầm một khẩu súng chĩa vào Dạ Diễm, gương mặt ấy trước kia hiền lành bỗng trở nên dữ tợn, đôi mắt vốn ôn hòa bỗng trở nên lạnh lùng, hận thấu xương nhìn chằm chằm Dạ Diễm: "Cậu cũng vong ân phụ nghĩa giống y như cha của cậu, Vũ Dao đối xử với cậu tốt như vậy, mà cậu còn phụ lòng con bé, cậu thật đúng là kẻ lòng dạ ác độc ! ! !"