Trong phòng, hai người đang chìm trong tình cảm mãnh liệt nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều cảm thấy không được tự nhiên, Dạ Diễm dừng lại động tác, quay đầu nhìn cửa phòng.
Lam Thiên Vũ rất không thoải mái, nhíu mày đẩy Dạ Diễm ra.
Dạ Diễm xoay người xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
"Không gì cả, không liên quan chuyện của anh." Lam Thiên Vũ quay người đi, đưa lưng về phía anh ngủ.
"Giận rồi?" Dạ Diễm nắm bả vai cô, ôm cô vào lòng, "Đừng vậy, mai sẽ đưa cô ấy đi, một đêm mà thôi, đừng để trong lòng."
Lam Thiên Vũ không nói gì, nhắm mắt lại vùi đầu vào lòng anh, tỏ ra không để ý gì, nhưng trong lòng lại như bị gai đâm, vô cùng khó chịu.
"Ngủ. . . . . ." Dạ Diễm dịu dàng hôn trán Lam Thiên Vũ, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, dỗ cô đi ngủ, bản thân lại không ngủ được, tính tình Vũ Dao ngày càng quái dị, xem ra thật sự phải mời bác sĩ tâm lý về mới được, nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện thì thật có lỗi với bác và ông nội. . . . . .
**