"Anh đã nói với em nhiều như vậy, tại sao em vẫn không hiểu?" Dạ Diễm cuối cùng cũng đã mất hết kiên nhẫn, đau đầu gầm lên: "Vũ Dao, em biết em làm anh thấy mệt mỏi lắm không, mệt đến thở không nổi, đến nỗi anh nói với em vài câu cũng cảm thấy áp lực!!!"
Cung Vũ Dao rơi nước mắt nhìn anh, kích động nói: "Bây giờ anh ghét em đến vậy sao? Ngay cả nói chuyện với em cũng không muốn?"
"Giữa chúng ta từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, chỉ là anh đã tỉnh ngộ sớm hơn em, mà đến giờ em vẫn luôn cố chấp..." Dạ Diễm lạnh lẽo nói: "Lời nên nói anh cũng đã nói hết rồi, em nghe không lọt anh cũng không có cách nào khác, anh rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện với em nữa, mời em lập tức về phòng nghỉ ngơi, đừng làm phiền anh nữa."
Nói xong Dạ Diễm đứng dậy đi vào bếp, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cung Vũ Dao.
"Có gì cứ từ từ nói rõ, sao lại giận dữ như vậy?" Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng trách.
Dạ Diễm không nói gì, giúp Lam Thiên Vũ múc canh.