Buổi tối, Dạ Diễm ôm Lam Thiên Vũ nằm trên ghế dựa ngoài ban công ngắm trăng sao, làn gió mát lạnh lướt nhẹ qua thổi tung mái tóc dài của Lam Thiên Vũ, Dạ Diễm quấn chăn lên người cô, che cơ thể gầy gò của cô lại.
"Lạnh không? Về phòng ngủ đi." Dạ Diễm ôm chặt lấy cô.
"Không lạnh, rất ấm áp." Lam Thiên Vũ cọ vào ngực Dạ Diễm: "Anh ngồi với em thêm chút nữa đi."
"Được." Dạ Diễm hôn lên trán cô, bọc kỹ cô lại: "Đừng để bị lạnh đó."
Lam Thiên Vũ lặng im rúc vào lòng anh, bùi ngùi nói: "Diễm anh nói xem nếu trước kia chúng ta có thể yêu thương nhau như bây giờ thì tốt quá, chúng ta đã tốn mất bao nhiêu thời gian."
"Những lãng phí đó đều đáng giá vì sự vô giá của ngày hôm nay." Dạ Diễm mỉm cười: "Chúng ta cần phải bị đau, sau khi đã từng trải qua thì mới có thể biết quý trọng."
"Đúng như thế." Lam Thiên Vũ thở dài: "Sợ nhất là có những người đã đau rồi đã sai rồi đã vô vàn thương tích rồi nhưng vẫn không biết quý trọng…"