Tư Tuệ đưa Đới Ngọc rời khỏi đó, Tiêu Hàn cũng tự sắp xếp bay sang Thụy Sĩ, đã định vào ngày kia, nhưng khi cúp điện thoại trong lòng anh ta trống rỗng, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên anh ta cảm thấy mơ màng, bên cạnh anh ta có rất nhiều người phụ nữ nhưng rốt cuộc người anh ta thực sự yêu là ai?
Hình như anh ta cũng không biết.
Trước ngày hôm nay, anh ta còn cảm thấy Tần Hi Á rất quan trọng, anh ta phải tìm bằng được cô, nhưng giờ đây anh ta lại không hề chờ mong, mỗi lần nghĩ tới cô thì phần lớn là nghĩ về đứa bé.
Tiêu Hàn nhắm chặt mắt lại, mệt mỏi không chịu nổi dựa vào ghế sofa, anh ta cảm thấy mình thật đáng thương, quanh đi quẩn lại cuối cùng trái tim và tình cảm đều trống rỗng, cuối cùng không có người phụ nữ nào ở bên cạnh cả.