Tiêu Hàn ra khỏi phòng nhỏ nhưng chưa đi mà còn đứng ở chân cầu thang gọi cho Tư Tuệ: "Chuẩn bị xe, đưa Đới Ngọc rời khỏi đây."
"Hả?" Tư Tuệ ngẩn người ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Chuyện này, có cần phải báo với ông Ôn không?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần phải hỏi ý kiến của ông ấy." Tiêu Hàn khó chịu khẽ quát.
"Vâng vâng, được rồ, tôi sẽ làm ngay." Tư Tuệ lập tức chuẩn bị xe, Tiêu Hàn đứng đợi dưới lầu, anh ta muốn đảm bảo Đới Ngọc ra đi an toàn, không để ai động vào cô ta.
…
Khi Ôn Hải nhận được tin thì nổi giận lôi đình: "Thằng nhóc Tiêu Hàn này, dám bỏ ngoài tai lời ta nói, ta đã nói là không được thả là không được thả, sao nó lại thả cô ta đi?"
"Ông chủ, cô Đới đã thừa nhận là đứa bé kia không phải là của cậu chủ." Tùy tùng khẽ nói.
"Cái gì?" Ôn Hải ngẩn người ra: "Đứa bé không phải của Tiêu Hàn sao?"