"Hàn, em lúc nào cũng nhớ anh, cuối cùng anh cũng đã tới." Đới Ngọc ôm chặt lấy eo của Tiêu Hàn, khóc lóc tới nỗi toàn thân run rẩy: "Em đã bị nhốt ở đây mấy tháng rồi, giống như bị cầm tù vậy, em sắp phát điên lên rồi, anh đừng bỏ em lại, đưa em đi đi, em xin anh đó, đưa em ra khỏi đây."
Tiêu Hàn nhìn người phụ nữ trước ngực, tròng lòng trừ sự áy náy và thương hại ra thì không hề còn có thứ tình cảm nào khác.
Lúc trước vì anh ta không chịu được sự dụ dỗ của tô ta nên mới xảy ra chuyện đó với cô ta, chỉ là vui chơi qua đường chưa từng nghiêm túc với cô ta bao giờ, nếu như Đới Ngọc không hề tổn thương tới Tần Hi Á thì có lẽ anh ta sẽ không tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy, anh ta đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn đê hèn của người đàn bà này, không thể nào còn hứng thú với cô ta nữa.
Nhưng dù thế nào thì tất cả đều là do anh ta gây ra, anh ta phải kết thúc nó.