Dạ Diễm nói vậy, Tiêu Hàn cũng không còn lời nào để phản bác, đành phải cúi đầu, áy náy nói: "Thật xin lỗi."
"Anh không cần xin lỗi tôi, thời điểm tôi gặp rủi ro anh đã giúp tôi, hiện tại tôi chỉ đang trả lại cho anh." Dạ Diễm cười ảm đạm, "Nhưng về sau sẽ không, những gì nên trả, hôm nay tôi đã trả rồi."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Tiêu Hàn nhìn bóng dáng anh, trong lòng vô cùng hổ thẹn, hô to với anh: "Tôi sẽ để luật sư trả lại cổ phần công ty cho anh!"
"Tôi đã lấy được rồi." Dạ Diễm phất phất tay.
Tiêu Hàn thở ra một hơi, gục đầu xuống, lúc này đây, anh mắc nợ Dạ Diễm rất nhiều, rất nhiều.
"Cậu chủ. . . . . ." Tư Tuệ phức tạp nhìn Tiêu Hàn, rất muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, rồi lại không dám nói.
"Aiz. . . . ." Tiêu Hàn thở dài thật sâu.
Hai người cứ như vậy đứng trên bậc thang ở cục cảnh sát, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống phía Tây, tâm trạng cũng chìm xuống theo ánh mặt trời khuất dần. . . . . .
**