"Con phải giúp ta chuyện này." Ôn Hải nghiêm túc nói: "Nếu không thì ta sẽ xong đời thật đó, cuộc chiến của ta và Tần Tường và Dạ Diễm mới bắt đầu, ta không thể nhận thua như vậy được."
Tiêu Hàn khuyên nhủ: "Chuyện đã ầm ỹ như vậy rồi, dù ông có thể tạm thời giữ vững được bản thân thì đã sao nào? Sự thật sẽ nhanh chóng được phơi bày, ông cũng không thể nào một tay che trời được."
"Trên đời này không có sự thật chỉ có quyền lực độc nhất, chỉ cần có quyền lực thì đó là người thắng, lời nói của người đó mới là chân lý." Ôn Hải kích động kéo cổ áo của Tiêu Hàn: "Con nhất định phải giúp ta, ta có thể chết nhưng không thể thân bại danh liệt, càng không thể ngồi tù, con hiểu không?"
Tiêu Hàn nhíu mày nhìn ông ta, một lúc lâu sau mới nói: "Trước đây tôi cảm thấy tôi không giống ông, giờ tôi mới phát hiện ra là thực ra tôi rất giống ông."