Dạ Diễm nhìn Lam Thiên Vũ rơi nước mắt, trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút áy náy, quả thực anh cũng không muốn đem sự việc thành ra như thế, nếu không buộc Lam Thiên Vũ nghĩ cách giúp anh lúc này, anh cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, không biết vì cái gì, nhìn thấy Lam Thiên Vũ dùng tâm kế với anh, làm cho anh vào tình thế khó xử này, đành chấp nhận nói ra sự thật.
Như vậy cũng tốt, sau này không cần phải che dấu nữa, nhưng tại sao, khi nhìn thấy nước mắt của cô ấy rơi xuống, trong lòng anh lại khó chịu như vậy? Giống như bị một hòn đá chặn họng, anh cảm thấy khó thở.
Lam Thiên Vũ nhanh chóng lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói: "Còn có một chuyện nữa, tôi cần hỏi cho rõ ràng."
"Chuyện gì?" Dạ Diễm cau mày, không thèm nhìn cô.