"Có cần lấy lời khai của tôi luôn không?" Tần Tường lạnh nhạt hỏi.
"Không cần, không cần, bộ trưởng Tần đã đích thân tới đây thực sự là tốt lắm rồi." Cảnh sát vô cùng lễ độ với Tần Tường, tuy ông ta đã nghỉ hưu rồi nhưng vẫn còn ảnh hưởng nhất định trong giới chính trị.
"Cần lấy lời khai thì lấy lời khai đi, cần điều tra thì điều tra đi, chúng tôi sẽ phối hợp, đợi tới khi làm xong thì tôi sẽ nộp tiền bảo lãnh Dạ Diễm." Tần Tường lạnh nhạt nói.
"Vâng vâng vâng, cám ơn bộ trưởng Tần đã thông cảm cho." Thái độ của cảnh sát vẫn vô cùng ân cần.
"Không có gì, chuyện nên làm mà." Tần Tường mỉm cười: "Nghe nói bộ trưởng Ôn cũng ở đây? Tôi có thể gặp ông ta không?"
"Chuyện này…"
"Chuyện này thì thôi đi." Tiêu Hàn cắt ngang lời của cảnh sát, nói tiếp: "Ông ấy còn đang bị thương hôm nay lại chịu tổn thương như thế hãy để cho ông ấy nghỉ ngơi đi."