"Chồng à…" Lam Thiên Vũ đau lòng nhìn Dạ Diễm, rõ ràng bị người ta hãm hại, phải chịu sỉ nhục, nhưng lại phải tỏ vẻ lạnh lùng, kiên cường.
Còn những cảnh sát kia lại nhìn Dạ Diễm với con mắt khác, đưa anh về thẩm vấn hơn hai tiếng đồng hồ, anh luôn bình tĩnh thong thả, kể lại đầu đuôi sự việc, dù bị tình nghi nhưng chưa từng tức giận, người như thế không thể suy đoán được, anh có thể là một hung thủ cô cùng đáng gờm hoặc thực sự chuyện này không liên quan đến anh.
"Thiên Vũ, đừng tức giận, họ chỉ là đúng chức trách nhiệm vụ thôi." Dạ Diễm nắm chặt tay Lam Thiên Vũ, mỉm cười nhìn cô: "Pháp luật luôn công bằng, anh không làm sai thì không ai có thể hãm hại anh được."
"Vâng." Lam Thiên Vũ gật đầu: "Chồng à, em tin tưởng anh."
"Tôi có thể chứng minh." Tư Tuệ hét lên: "Trước đó tôi vẫn luôn muốn cung cấp chứng cứ, nhưng các anh luôn bận phỏng vấn tổng giám đốc Dạ, giờ tôi có thể nói được chưa?"