"Ha!" Tần Tường cười càng lạnh lùng hơn: "Tiêu Hàn, rốt cuộc tôi phải nói là cậu không thể hiểu nổi ba cậu hay là nói cậu quá ngây thơ hoặc là cậu quá thiên vị ông ta đây?"
"Sự việc còn chưa rõ ràng, hi vọng ba đừng suy nghĩ chủ quan như thế." Tiêu Hàn hơi khó chịu.
"Vậy sao? Vậy chúng ta đánh cược đi?" Tần Tường nhướn mày: "Cứ cược là nếu Ôn Hải có phải cố tình hãm hại Dạ Diễm hay không, đáp án này sẽ nhanh chóng được công bố thôi, đến lúc đó tôi thực sự rất muốn biết người anh em như cậu sẽ làm như thế nào?"
"Chuyện này phía cảnh sát sẽ xử lý nhưng con nhất định sẽ nói hết những điều con biết ra." Tiêu Hàn rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Nếu Dạ Diễm thực sự bị oan thì con sẽ không để cho bất cứ ai làm anh ấy tổn thương."
Tần Tường cong môi cười nói: "Căn bản là cậu không có lòng tin, không có lòng tin với Ôn Hải và không có cả lòng tin… đối với chính bản thân mình."
Nói xong câu đó, Tần Tường nhanh chóng bước đi.