"Tôi không thèm nói với anh nữa."
Harry mất kiên nhẫn, anh ta không thể hiểu nổi sự trong sạch và sự công bằng mà Dạ Diễm đã nói, trong tư tưởng của anh ta, chỉ có đúng và sai, oán và hận, làm gì có nhiều lý lẽ như vậy.
Harry hét lên với đám anh em: "Các anh em còn đứng ngây ra đó làm gì? Chị dâu của các cậu đã mất rồi, dù sao tôi cũng chẳng thiết sống nữa, đừng quan tâm đến tôi, hãy giết lão già súc sinh Ôn Hải kia giúp tôi."
Mấy em anh kia nhìn nhau không dám ra tay, trong đám có một tên khuyên nhủ: "Harry đủ rồi đó, hay là anh đi với chúng tôi đi."
"Đúng vậy nếu như chúng tôi giết Ôn Hải thì Tiêu Hàn cũng không bỏ qua cho chúng tôi đâu, đến lúc đó sẽ đuổi giết chúng tôi khắp nơi thì chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi không giống anh chỉ một thân một mình, chúng tôi còn có vợ có con." Một tên khác cũng nói.