"Ông Ôn nếu thực sự muốn sang Nga làm việc gì thì cần gì phải mang nhiều tiền mặt như thế? Ông ấy là người làm ăn lớn, cần tiền thì có thể chuyển tiền vào tài khoản ở nước ngoài được mà." Tư Tuệ lạnh lùng nói.
"Cô thì biết gì? Có những chuyện cần phải dùng tiền mặt mới được." Ôn Triều vội vàng lấp liếm.
"Ồ!" Tư Tuệ chế giễu: "Ý anh nói là ông Ôn cử anh đi làm một số việc, vậy tôi ngăn anh lại sao anh lại phải bỏ chạy? Rõ ràng là anh có tật giật mình."
"Bởi vì tôi cần làm chuyện gấp, máy bay sắp bay tới nơi rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian với một người đàn bà điên như cô." Ôn Triều khẽ gầm lên.
"Nếu như làm việc lớn thì ông Ôn sẽ đích thân sắp xếp chuyên cơ cho anh, sao lại phải để anh đi máy bay hàng không dân dụng chứ?" Tư Tuệ nói một cách chín chắn: "Anh đã theo ông Ôn hơn hai mươi năm qua, ông ấy đã bao nhiêu lâu rồi không đi máy bay dân dụng?"
Ôn Triều ngẩn người ra, tạm thời không thể nào phản bác lại được.