Nghe được lời của Dạ Diễm, trong lòng Tiêu Hàn lại hơi bị thuyết phục, có lẽ Dạ Diễm nói thật, nhưng để an toàn anh ta nói: "Để tôi gọi điện cho Tư Tuệ trước, sau đó sẽ gọi cho cậu."
"Được, nhanh lên một chút." Dạ Diễm hối.
"Được." Tiêu Hàn nói rồi cúp điện thoại, nhanh chóng gọi cho Tư Tuệ...
**
Tư Tuệ đã đến gần bệnh viện của Ôn Hải, cô ta nhận thấy Ôn Hướng và mấy vệ sĩ lái xe rời đi từ cửa sau, vẻ mặt của ai nấy đều kì lạ, áo khoác âu phục gồ lên, có vẻ là đều mang theo súng, mấy người này nhất định đều có vấn đề.
Tư Tuệ nhướng mày, lấy từ dưới ghế ra một cây súng, một tay lái xe, chậm rãi lái xe theo sau cách một khoảng, đang định lái xe vào bệnh viện xem thử tình hình của Ôn Hải, lúc đang định đậu xe thì điện thoại di động vang lên, cô ta lập tức nghe máy: "Cậu chủ!"
"Tư Tuệ, có phải Ôn Hải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tiêu Hàn lo lắng hỏi.