"Được rồi, tôi phải đi đây." Dạ Diễm đứng lên: "Còn có chuyện quan trọng phải làm."
"Không phải anh định đi vạch trần Ôn Hướng chứ!?" Bá tước Louis tò mò hỏi: "Ôn Hướng phản bội Ôn Hải là chuyện tốt, đến lúc đó Ôn Hải không có ai giúp đỡ, chúng ta sẽ dễ đối phó ông ta hơn."
"Những chuyện này chỉ mới là suy đoán của tôi, bây giờ tôi cũng không thể chắc chuyện này có phải thật hay không, vậy nên tôi định đi tìm Tiêu Hàn." Dạ Diễm quay đầu nói--
"Ôn Hướng phản bội thật sự là chuyện tốt, nhưng mà chúng tôi muốn thắng một cách chính đáng rõ ràng, đưa ông ta ra trước pháp luật chứ không phải là nhìn ông ta bị người khác hãm hại, huống gì Ôn Hải là cha ruột của Tiêu Hàn, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì nhất định Tiêu Hàn rất đau lòng, Tiêu Hàn là anh em của tôi, tôi không muốn thấy cậu ấy như vậy."
"Con bà nó, sao anh giống Lam Thiên Vũ vậy chứ, cứ như là thánh nhân, có cần đối xử với kẻ thù nhân từ như vậy không?" Bá tước Louis không thể nào hiểu được.