Tư Tuệ thở dài: "Ông Ôn, sao ông phải khổ vậy chứ?"
"Mỗi người đều có mục tiêu sống của mình, mục tiêu của tôi chính là thù hận. " Ôn Hải mỉm cười nói.
Tư Tuệ nghe thấy câu nói này, tâm trạng bỗng hết sức phức tạp, cô rất muốn khuyên ông ta, nhưng cô biết lời nói của cô căn bản sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, từ sau khi Ôn Như chết thì sức mạnh duy nhất có thể làm động lực cho Ôn Hải sống tiếp chính là thù hận, nếu như kéo Ôn Hải ra khỏi phần thù hận này thì cuộc sống của ông ta sẽ mất đi giá đỡ, có lẽ ngay cả lòng tin để sống tiếp cũng không có. .
"Được rồi. . ." Ôn Hải nói sang chuyện khác, "Cô lấy phần hiệp định này về đi, nghĩ cách để Tiêu Hàn ký vào nó, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành, tiền của cô không phải đã bị của cô gom đi hết rồi sao? Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho ngươi một số tiền lớn."
Tư Tuệ giật mình: "Ông Ôn, ông phái người theo dõi tôi?"