"Tôi không đi." Tư Tuệ mỉm cười nói, "Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, vốn muốn bảo vệ cô, kết qua lại thành hại cô, hiện tại giám đốc Tần bảo vệ cô tốt như vậy, tôi cũng không nên tiếp tục ở lại, nếu cô cần gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Nhưng. . . . . ."
"Nếu cô đã quyết vậy, chúng tôi sẽ không ép buộc cô!" Dạ Diễm ngắt lời Lam Thiên Vũ, khách sáo nói, "Hôm nay cô vất vả rồi, tôi sẽ gửi tiền lương tới tài khoản cô, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt."
"Không cần, hôm nay là do sai sót của tôi, sao có thể đòi thù lao của ngài?" Tư Tuệ áy náy nói, "Hơn nữa tôi đến đây cũng chỉ có nửa ngày, thật sự không cần phải ...."
"Phải nhận, đây là công việc của cô." Dạ Diễm kiên trì nói, "Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Nói xong, xe liền khởi động, Tư Tuệ còn muốn nói gì, nhưng lại không có cơ hội, cô đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia rời đi, tâm trạng rất phức tạp, không chỉ bởi vì áy náy, còn có một loại cảm giác mất mát mãnh liệt.