Người phụ nữ châu Âu to béo kia sau khi nghe thấy những lời này của Tư Huệ thì có chút đuối lý, nhưng bà ta lại không muốn thừa nhận, căm tức lườm Tư Huệ một cái rồi ôm con chó bỏ đi.
"Bà đứng lại cho tôi, chó của bà đã cắn người mà bà muốn bỏ đi dễ dàng như vậy sao?" Tư Huệ giận đùng đùng đuổi theo bà ta.
"Bỏ đi Tư Huệ." Lam Thiên Vũ kéo tay Tư Huệ, "Mau đưa tôi đi bệnh viện, nếu như con chó này chưa được tiêm thuốc phòng dại thì nguy to, có thể sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng tôi."
"Trời ơi, suýt nữa thì tôi quên mất vấn đề quan trọng này." Tư Huệ cực kỳ hoảng sợ, "Đều tại tôi, sao lại không nghĩ tới vấn đề này chứ."
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta mau lên xe thôi." Lam Thiên Vũ che cánh tay bị thương ngồi vào xe.
Tư Huệ ngồi vào ghế lái, vội vã khởi động xe phóng đi, Lam Thiên Vũ thấy cửa nhà Tư Huệ chưa khóa bèn nhắc nhở, "Tư Huệ, cô vẫn chưa khóa cửa nhà."