"Cậu không so đo với tôi sao??" Tiêu Hàn thẹn quá hóa giận gào lên, "Lúc cậu chán nản, tôi đã không để ý đến sự an nguy của Ôn Hải mà dốc lòng giúp đỡ cậu, nhưng cậu thì sao? Cậu đã từng nghĩ cho tôi hay chưa? Cậu lợi dụng cha vợ tôi để đối phó với Ôn Hải, làm đến nỗi Hi Á ôm con rời xa tôi, hai người trưởng bối mà tôi tôn trọng và tôn kính nhất lại tàn sát lẫn nhau, cậu bảo tôi có thể đứng yên được sao???"
Nghe xong những lời này, Dạ Diễm chợt im lặng, cho dù anh vô tình hay cố ý nhưng sự thật là, anh đã gây cho Tiêu Hàn rất nhiều rắc rối và đau khổ, Tiêu Hàn muốn oán hận anh, anh cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
"Sao? Cậu không còn gì để nói nữa rồi?" Tiêu Hàn cười lạnh, sau đó thê lương nói, "Bị tôi đoán trúng rồi sao? Dạ Diễm, tôi thật hối hận ban đầu đã giúp đỡ cậu, nếu như tôi không giúp cậu thì bây giờ Hi Á sẽ không ôm con rời bỏ tôi, cha vợ tôi và Ôn Hải cũng sẽ không đấu đá thành ra như bây giờ..."