"Con biết rồi." Lam Thiên Vũ nói: "Thực ra Dạ Diễm cũng biết nhưng con sợ là tới lúc đó anh ấy lại sẽ đâm lao phải theo lao…"
Nghe thấy vậy, Lãnh Nhược Băng trầm tư, đúng là vậy, giờ trong tình huống này, Dạ Diễm cũng không thể tự quyết định được, một khi đã công khai đối đầu không ai dám khẳng định sẽ không vi phạm pháp luật cả? Họ đều là những kẻ mạnh đã tung hoành trên thương trường, khó tránh khỏi việc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Dù hiện tại Dạ Diễm đã hiểu được nhân tình thế thái, nhưng trên người anh còn gánh vác trọng trách to lớn, hơn nữa còn phải dựa vào Tần Tường, rất nhiều chuyện anh không thể quyết định được.
"Mẹ, giờ con đang rất lo, con sợ Dạ Diễm sẽ thua nhưng lại sợ anh ấy sẽ thắng…" Tâm trạng Lam Thiên Vũ càng rầu rĩ hơn: "Con không biết mẹ có hiểu ý con không, thực ra con rất hi vọng Dạ Diễm có thể giành lại được nhà họ Dạ nhưng cùng lúc đó lại lo lắng anh ấy sẽ khiến sự việc đi quá xa…"