"Xin lỗi cũng vô dụng, cũng không thay đổi được điều gì…"
Tiêu Hàn chán nản nói xong câu đó, trực tiếp tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện bản thân mình đã vô thực lái xe tới tận bên vực, còn đi thêm chút nữa sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Anh ta không hề sợ hãi, nhưng cảm thấy đau lòng, có lẽ dù anh ta có chết cũng không có ai đau lòng vì anh ta cả?
"Ha…"
Tiêu Hàn cười, cười vô cùng cay đắng và khổ sở.
Anh ta không khỏi suy nghĩ về những việc trước đây, mối tình đầu năm đó của anh ta và Lam Thiên Vũ, sau đó lại phản bội cô, gián tiếp đẩy cô về phía Dạ Diễm, sau đó giành lại cô không từ thủ đoạn nào, nhưng lại bỏ chạy vì cô bị hủy dung…
Anh ta lại nghĩ tới chuyện của anh ta và Tần Hi Á, lúc đầu Tần Hi Á thầm yêu anh, đến khi họ yêu nhau, cô ấy mang thai, anh ta lại chối bỏ trách nhiệm rồi lại miễn cưỡng nhận, rồi đã bồi dưỡng tình cảm, kết hôn, cãi nhau rồi lại ly hôn…