Câu nói này của Tần Tường mang theo hơi lạnh thấu xương, Tiêu Hàn ngước mắt nhìn ông ta, trong mắt của ông ta có sát khí rõ ràng nhưng ông ta vẫn đang nhẫn nhịn.
Hồi lâu, Tần Tường cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu như anh không phải là người đàn ông mà Hi Á yêu, nếu như anh không phải cha của cháu ngoại tôi thì bây giờ tôi đã có thể dùng mạng của anh để trả thù Ôn Hải."
Tiêu Hàn thầm giật mình, kinh ngạc nhìn ông ta: "Cha..."
"Anh yên tâm." Tần Tường bỗng nhiên cười, "Tôi sẽ không làm như thế đâu, tôi và cha của anh khác nhau rất lớn, ông ta mất trí lên sẽ không bằng cầm thú, còn tôi thì sẽ không giống như vậy."
Tiêu Hàn nhíu chặt mày, anh ta có thể cảm giác được sự oán hận của Tần Tường, Tần Tường đang cố gắng khắc chế, nhẫn nhịn, có trời mới biết ông ta dùng bao nhiêu lực tự chủ mới khống chế được bản thân không ra tay với anh ta.