"Con xin lỗi, cha..." Tiêu Hàn áy náy nói, "Con không ngờ mọi chuyện sẽ thành như vậy, con thật sự không nghĩ tới."
"Tôi biết." Tần Tường thở dài, "Không có ai từng nghĩ tới, bao gồm cả tôi!"
Nói đến đây, giọng của ông ta run rẩy ——
"Lúc trước tôi cho rằng Ôn Hải sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn với Vi Nhi, cho nên luôn muốn dùng cách vẹn cả đôi đường, kéo hơn hai tháng mới bắt được thời cơ, chính thức hành động, nếu như tôi sớm biết mọi chuyện sẽ thành như này, lúc trước tôi đã đồng ý với lời đề nghị của cậu, dùng họ của đứa bé để đổi lấy sự bình an cho Vi Nhi. Là tôi quá tự cho bản thân là đúng, hại Vi Nhi rồi! !"
"Cha, cha đừng như vậy..."
Tiêu Hàn nhìn thấy bộ dạng này của Tần Tường, trong lòng anh ta càng thêm áy náy, một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, vốn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, lại tự dưng bị cuốn vào một cuộc tranh đấu, làm cho cửa nát nhà tan, vô tội biết bao.