Đang miên man suy nghĩ, di động Dạ Diễm bỗng vang lên, anh nhìn tên hiển thị, lập tức nghe điện thoại: "Giám đốc Tần?"
"Dạ Diễm, đã đến lúc trở lại rồi." Giọng điệu Tần Tường có chút kỳ quái, mang theo một loại trịnh trọng lạ thường.
Dạ Diễm hơi sửng sốt, còn cẩn thận hỏi: "Ý là???"
"Tôi đưa Hi Á đi rồi, để con bé theo ông ngoại và bác nó ra nước ngoài sinh đứa nhỏ, một năm rưỡi sau mới có thể trở về, hiện tại tôi không còn gì kiêng kị, cuối cùng cũng có thể toàn lực đối phó với thằng súc sinh Ôn Hải không bằng con chó!!!!"
Tần Tường cắn răng nói ra những lời này, mang theo hận thù mãnh liệt.
Nghe đến đó, Dạ Diễm cau chặt mày: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?? Chẳng lẽ Ôn Hải làm gì Tần Vi Nhi . . . . ."
Anh cũng không nói rõ ra, anh có một dự cảm mạnh mẽ, nhất định là từ Tần Vi Nhi, nếu không Tần Tường sẽ không gấp đến như vậy.