"Không được. . . . ." Tiêu Hàn nóng nảy, "Em còn đang mang thai đứa con của anh, sao có thể nói đi là đi được? Có phải do cha em sắp xếp hay không? Cho dù cha em thật sự tìm Ôn Hải báo thù, Ôn Hải cũng sẽ không làm tổn thương em, ông ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương hai mẹ con."
"Em biết, nhưng cha không hy vọng em tham gia vào cuộc ân oán này, em cũng không muốn ở lại nơi này để càng đau lòng thêm." Tần Hi Á cố nén sự chua xót trong lòng, "Tiêu Hàn, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sinh một đứa nhỏ khỏe mạnh, chờ con sinh ra, em sẽ liên lạc với anh."
"Em muốn đi đâu??? Anh đi cùng em." Tiêu Hàn vừa nói chuyện vừa khởi động xe lao về hướng sân bay.
"Em nghe thấy tiếng xe, anh không cần chạy tới đâu, không kịp nữa rồi, chuyên cơ cất cánh ngay bây giờ đây." Tần Hi Á buồn thương thở dài, "Tiêu Hàn, cảm ơn sự chăm sóc và tình yêu của anh, bảo trọng!!!"
"Đừng!!!! Hi Á. . . . . ."