Di động Tiêu Hàn vang, nhìn thông báo, anh vội vàng nghe, "Hi Á, đã trễ thế này rồi sao em còn chưa ngủ?"
"Em nghe bọn A Cường nói anh một mực chờ dưới nhà." Tần Hi Á thương cảm nói, "Nhưng để làm gì chứ? Cha sẽ không tha cho anh đâu, anh đi đi."
"Anh chỉ muốn thăm chị em, không biết tình huống của chị ấy thế nào, ngoài ra anh cũng muốn nói lời xin lỗi với cha em." Tiêu Hàn trầm giọng nói, "Hi Á, thật xin lỗi, nếu anh có thể sớm thuyết phục Ôn Hải thả chị em, chuyện này sẽ không trở thành như vậy."
"Điều này cũng không phải anh có thể quyết định, anh đã cố hết sức rồi." Tần Hi Á nói.
"Không, anh chưa cố hết sức. . . . . ." Tiêu Hàn vô cùng áy náy, "Nếu người bị bắt không phải chị em mà là những người khác, có lẽ anh sẽ cố hết sức."
Tần Hi Á yên lặng. . . . . .
Tiêu Hàn đỡ trán, nhắm mắt lại nói ------