"Được rồi, con về đi." Giọng của Ôn Hải ôn hòa hơn: "Con đến thăm ta một lần là được rồi, không cần đến thường xuyên, chăm sóc Hi Á tốt vào."
"Biết rồi." Tiêu Hàn cười nhạt, chuẩn bị rời đi.
Ôn Hải còn nói: "Có một số việc ta phải nhắc con."
"Chuyện gì?" Tiêu Hàn tò mò hỏi.
Ôn Hải sâu xa nói: "Có đôi lúc, con tốt bụng giúp đỡ người khác, nhưng không có nghĩa là sẽ có kết quả tốt."
"Ý của ông là gì?" Tiêu Hàn nhướng mày: "Nhà họ Tần không phải là loại vong ơn bội nghĩa."
"Được rồi." Ôn Hải bất đắc dĩ cười: "Con xem như ta chưa nói gì, đi về đi."
Tiêu Hàn cảm thấy hơi lạ, luôn cảm thấy câu nói đó của Ôn Hải có ý khác, nhưng mà nghĩ lại anh ta cũng không thích nói chuyện vòng vo nên cũng không mấy để ý.
"Tôi về đây."
"Về đi, không cần đến thăm ta, chờ ta khỏi rồi sẽ tự đến tìm con."
"Biết rồi, ông có muốn tôi tới tôi cũng chẳng có thời gian đâu."
...
Tiêu Hàn đi về.