Nghe thấy vậy, Ôn Hướng không kiềm được xúc động, tuy là Ôn Hải làm việc không từ thủ đoạn, nhưng ông ấy đối xử với người bên cạnh rất tốt, đặc biệt là với Tiêu Hàn, dồn tất cả tình thương của một người cha.
Đã vì Tiêu Hàn làm rất nhiều chuyện, tiếc là trước giờ Tiêu Hàn vẫn luôn không hề biết ơn..
Ôn Hướng thật sự cảm thấy chua xót thay Ôn Hải.
...
Bên ngoài, Tiêu Hàn đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, anh ta đang định đến xem Ôn Hải thay thuốc thế nào, không ngờ tay vừa đưa lên định gõ cửa thì lại nghe được mấy câu này, tay anh ta sững lại vài giây sau đó từ từ bỏ xuống, trong lòng chất đầy mùi vị, phức tạp không nói thành lời.
"Được rồi, cậu gọi Tiêu Hàn vào đi, ngày nào thằng bé cũng bận rộn như vậy, đừng để nó đợi lâu." Ôn Hải yếu ớt nói.
"Vâng." Ôn Hướng mở cửa phòng thì thấy Tiêu Hàn đứng ở ngoài, ngẩn cả người: "Cậu chủ, cậu..."