"Vậy phải làm sao? Lẽ nào chúng ta cứ ngồi chờ chết sao." Lãnh Nhược Băng cuống quýt.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, Dạ Diễm sẽ nghĩ ra cách mà." Lam Thiên Vũ nắm chặt tay bà.
Dạ Diễm chau mày, trầm mặc không nói, thực ra anh không có cách nào cả, chuyện của giới chính trị anh cũng không hiểu, hơn nữa hiện giờ anh cũng không có ai quen biết trong giới, không thể làm được gì cả.
Anh bảo Lãnh Nhược Băng về nhà bàn bạc là vì không muốn chuyện đó lộ ra ngoài làm lớn chyện lên, vốn còn dinh thương lượng với mọi người xem có đối sách gì không nhưng giờ nghĩ lại thì nếu không có sự giúp đỡ của người trong giới chính trị thì bọn họ không thể xử lý được gì hết.
Lãnh Nhược Băng nhận ra sự bất đắc dĩ của Dạ Diễm thở dài: "Được rồi, chúng ta đừng đặt áp lực quá lớn cho Dạ Diễm, giờ không còn sớm nữa, mẹ đi hâm nóng thức ăn, mọi người ăn cơm đã, Thiên Vũ đang mang thai không thể nhịn đói được."
Nói xong Lãnh Nhược Băng đứng dậy đi mất.