"Mẹ, mẹ đừng lo, chỗ chú Lôi có rất nhiều cảnh sát bảo vệ, nếu như chuyện này bị họ biết thì sẽ phiền phức to đấy, mẹ về trước đi, chúng con sắp về nhà rồi, chúng ta sẽ bàn bạc tình hình cụ thể nên làm gì."
"Thế chuyện trong điện thoại mẹ có nên nói với chú Lôi không? Ông ấy vẫn hỏi mẹ."
"Tạm thời đừng nói, nếu như thực sự có chuyện gì thì ngày mai trước khi ra tòa rồi tính còn kịp, mẹ mau về đi, tìm một cớ nào đó để rời đi."
"Được."
…
Tắt điện thoại đi, vẻ mặt Dạ Diễm nghiêm nghị: "Trước mắt, người bắt Lôi Liệt có lẽ kẻ thù của chú Lôi."
"Kẻ thù?" Lam Thiên Vũ hoảng sợ vì hai từ này, bĩnh yên lâu như vậy, cô đã vô cùng sợ hãi với những giống tố này, cuộc sống tranh quyền đoạt lợi dối mình lừa người, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện một kẻ thù, cô vô cùng hoảng hốt.
"Người hãm hại chú Lôi vì muốn tăng thêm sức nặng nên đã bắt cóc Lôi Liệt." Dạ Diễm chăm chú chau mày: "Liên quan đến chuyện đó, chúng ta không tiện nhúng tay vào."