Nghe được câu nói này của Lãnh Nhược Băng, Dạ Diễm ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lại còn nội tình này, rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần, rồi quả quyết nói: "Mẹ, mẹ đừng vội, chuyện này nhất định có ẩn tình, số điện thoại gọi cho mẹ là số nào? Mẹ đưa cho con, con kiểm tra một chút."
"Mẹ không biết số nào, không có hiện số." Lãnh Nhược Băng loạn cả người lên,"Giờ mẹ đang trốn trong toilet gọi điện thoại cho các con, mẹ sợ chú Lôi của các con nghe thấy, ngày mai chú ấy sẽ phải quyết định nên lúc này nhất định không được xảy ra chuyện gì a."
"Mẹ đừng lo lắng, con sẽ điều tra rõ việc này, mẹ nói với chú Lôi là, vì Lôi Liệt có việc nên không thể tới, chắc tối nay mới về được, mong chú ấy bỏ qua."
"Mẹ đã hiểu, vất vả cho rồi Dạ Diễm."
"Đều là người một nhà mà, mẹ đừng khách sáo."
...
Tắt điện thoại, Dạ Diễm gọi điện thoại cho bà Tô Phỉ lần nữa, rốt cục lần này cũng có người nghe máy, giọng nói của Tô Phỉ mệt mỏi và tiều tụy: "Dạ Diễm?"