"Anh biết rồi." Dạ Diễm hôn lên trán cô, "Em yên tâm đi, bây giờ anh rất quý trọng sức khỏe của mình, và anh cũng rất sợ chuyện gì đó sẽ xảy ra đột ngột như trước đây, để lại em và con lẻ loi một mình."
"Anh biết thì tốt rồi." Lam Thiên Vũ quyến luyến nép mình vào trong vòng tay anh, "Ông xã, sự giàu có và địa vị chỉ là cái thứ yếu mà thôi, điều quan trọng nhất là gia đình chúng ta luôn được yên bình sống bên nhau."
"Ừ .." Dạ Diễm thở dài, áy náy nói...