"Đồ khốn nạn, thả tôi ra ——" Lam Thiên Vũ bất lực hét to.
Dạ Diễm vẫn không quan tâm đến cô, dùng một bàn tay cầm lấy hai cổ tay cô, tay kia thì cởi quần áo của mình.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lam Thiên Vũ hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta thực sự muốn chạm vào người cô sao?
Dạ Diễm vẫn không thèm để ý tới cô….
"Anh đừng có làm bậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé." Lam Thiên Vũ phải dùng đứa trẻ để thức tỉnh anh ta.
"Tôi không cho vào, thì làm sao ảnh hưởng đến đứa bé được chứ?"
"Buông ra! ! !" Lam Thiên Vũ lập tức quay mặt qua một bên, không dám nhìn thẳng mặt anh.
"Phối hợp chút đi, nhanh một chút là được rồi, nếu không muốn bị cưỡng ép."
"Ngươi là đồ biến thái ——" Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại lắc đầu, cô gần khóc.
" A a ——" Lam Thiên Vũ hai chân đạp loạn xạ, cả tấm chăn rơi xuống đất.
"Thôi đi!"