"Cái người này, sao lại ngoan cố như vậy?" Lam Thiên Vũ buồn bực nói, "Bây giờ anh ấy tới Pháp thì làm được cái gì?"
"Ít nhất nó còn cảm thấy an tâm." Lãnh Nhược Băng bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Mẹ coi như cũng hiểu được, dù chúng ta nói bao nhiêu đạo lý, bao nhiêu lời lẽ khuyên răn đi chăng nữa, thằng bé cũng không nghe lọt, không tự mình thấy được, thằng bé sẽ không thể nào cam tâm."
"Cho nên, cứ để anh ấy đi đi." Dạ Diễm đi tới ôm Lam Thiên Vũ, "Em đừng lo, Lôi Liệt lớn như vậy rồi, anh ấy biết cách tự bảo vệ mình."
"Vâng." Lam Thiên Vũ gật gật đầu, nhìn sang Lãnh Nhược Băng, "Mẹ. . . . . ."
"Con không cần an ủi mẹ." Lãnh Nhược Băng ngắt lời cô, "Hôm nay mẹ đã nói chuyện với bà Sophie rất lâu, cũng hiểu tâm trạng Lôi Liệt, mẹ có thể hiểu lựa chọn của nó, nên cũng thông suốt."
"Vậy là tốt rồi." Lam Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Mấy đứa còn chưa ăn trưa đúng không? Để mẹ đi nấu cơm cho mấy đứa."