"Tiêu Hàn, không cần, em tự làm được." Lam Thiên Vũ vội vàng ngăn Tiêu Hàn.
"Không sao, anh đổi cho em." Tiêu Hàn thay cô cởi dép lê, đổi lại đôi dép mới, còn cẩn thận buông ống quần cô xuống.
Tần Hi Á kinh ngạc nhìn cảnh này, tối hôm qua lúc anh giúp cô cởi giày bóp chân, cô cảm động đến rơi nước mắt, cô nghĩ tình yêu của anh dành cho cô đã thăng hoa lên mức cao nhất, nhưng hiện tại cô mới biết, thì ra phần dịu dàng chu đáo này vẫn đang gửi gắm sau Thiên Vũ. . . . . .
"Thật sự không cần. . . . . ." Lam Thiên Vũ nóng nảy.
"Đã nói không sao rồi." Tiêu Hàn đã làm xong, ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, "Lần sau đừng đi đôi dép lê cũ kia nữa, lỡ may trượt chân thì sao?"
Lam Thiên Vũ bối rối liếc sang Tần Hi Á, trên mặt Tần Hi Á hiện lên sự mất mát và thương cảm rõ ràng, trong lòng Lam Thiên Vũ dâng lên cảm giác có lỗi mãnh liệt, buồn bực trừng Tiêu Hàn, nháy mắt.