"Tạm thời vẫn chưa biết, chưa có kết quả kiểm tra. " Ôn Triều nghiêm giọng nói, "Mấy năm nay ông chủ rất cô đơn, chỗ dựa duy nhất của ông ấy chính là anh, lần này ông ấy bị bệnh, cứ luôn gọi tên của anh, anh đến thăm ông ấy đi."
Tiêu Hàn im lặng mấy giây, trầm thấp nói: "Tôi không đi được, bây giờ tôi đang ở nơi khác."
"Tôi biết anh đang ở Cảng Đô." Ôn Triều cười bất đắc dĩ, "Ông chủ đã sớm biết anh đến Cảng Đô, cũng biết anh đang giúp Dạ Diễm, nhưng ông ấy chẳng có hành động gì, anh có biết tại sao không? Bởi vì ông ấy không muốn làm khó anh..."
"Đó là bởi vì ông ấy rất tự phụ, cho dù tôi giúp Dạ Diễm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ấy." Tiêu Hàn lạnh lùng nói, "Cậu nói cho ông ấy biết, nhân quả tuần hoàn, làm chuyện xấu sẽ có báo ứng, nếu như ông ấy không muốn gặp báo ứng thì đừng làm chuyện xấu nữa."
"Cậu chủ..."
"Cứ như vậy đi, có chuyện gì tìm bác sĩ xử lý, tôi tin các người có thể mời được bác sĩ giỏi nhất."