Dạ Diễm cười khổ bất đắc dĩ.
"Thực ra tôi đã từng do dự nhưng cuối cùng cũng đã cố gắng kiềm chế được, tôi phát hiện có đôi khi con người phải ép mình một chút mới có thể phát huy được tiềm lực của mình.
Nếu như không xảy ra nhiều chuyện như thế có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được khả năng mình chịu áp lực được bao nhiêu, cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao nhiêu ngày tháng khốn khổ.
Tuy có vẻ kham khổ nhưng cũng là một kiểu trải nghiệm, có lẽ sau này khi nhớ lại thời gian này sẽ lại có những sự thấu hiểu nhất định."
"Nói ra cũng rất triết lý." Tiêu Hàn cười chế giễu: "Nói thật, anh cũng đã chịu không ít khổ cực, tôi không hề quan tâm đâu, tôi quan tâm là Thiên Vũ kìa, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy phải cực khổ."