"Này, anh coi tôi là người hầu hả?" Tiêu Hàn tức giận khẽ quát: "Dám chi huy tôi hả?"
Dạ Diễm không thèm để ý tới anh ta, đi thẳng lên lầu.
"Ôi chao, đã thành ra thế này rồi mà vẫn chảnh chọe trước mặt tôi sao." Tiêu Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi nợ anh chứ."
…
Dạ Diễm lên lầu, đến cửa phòng nghỉ của khách thì thấy Lam Thiên Vũ đang chống cằm nhìn Tần Hi Á ăn mì ăn liền mùi thơm nức mũi, anh không khỏi bật cười: "Nước bọt sắp chảy thành sông rồi."
Lam Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn thấy anh đã về vui mừng chào đón: "Chồng à, anh về rồi sao!"
"Bởi vì nhớ em nên mới về sớm đó, mẹ còn đang chăm chú Lôi, hôm nay anh nghĩ cách để cho họ cho mẹ vào." Da Diễm ôm Lam Thiên Vũ vô cùng cưng chiều: "Đói bụng thì tự làm gì đó ăn đi, đừng nhìn người khác ăn rồi lại chảy nước miếng ròng ròng thế."
"Đáng ghét, em có chảy nước miếng đâu, em vừa mới ăn rồi." Lam Thiên Vũ hơi xấu hổ.